Tản Đà

Ghẹo người vu vơ


Đầu ai sao tóc rối lung tung?
Chắc hẳn vì chưng nỗi tưởng chồng?
Cậu ấy đi đâu lâu thế nhỉ?
Phòng riêng hay vẫn hãy còn không?
Chẳng về xếp nếp trong buồng cửi
Mà đứng bơ phờ ngọn gió đông?
Muốn nói chuyện chơi, không có chuyện!
Kìa đàn con sáo nó sang sông.

Được bạn: Hùng đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Ghẹo người vu vơ"